Chiều Thẫm

Ấp ủ lời ru níu ngọt ngào
Nồng nàn thắm đượm buổi tương giao
Chiều buông núi thẳm lòng đau đáu
Nắng héo sương mờ dạ xuyến xao
Ngắm thế gian kia nhiều gió bão
Nhìn thiên hạ ấy lắm ba đào
Dường như ký ức hồn nhiên dạo
Bức họa ai treo thấm đẫm màu

Kim Oanh Lê

Hoạ Thơ

Khen tài họa bút nối vần thơ
Sóng sánh trong tôi nỗi đợi chờ
Gió điệu đàng ru trăm kẻ ngớ
Mây vồn vã lướt vạn người ngơ
Bao chàng khắc khoải ngày nhơ nhớ
Lắm chị say sưa tối thẫn thờ
Đã trót yêu rồi sao cứ ngỡ
Nồng nàn thắm đượm vẫn còn mơ

Kim Oanh Lê

Lặng Lẽ Chiều Đông

Bảng lảng tàn thu ngọn gió lồng

Hoa đào chúm chím níu mùa đông

Bâng khuâng nhớ mẹ ngày ôm ấp

Thổn thức thương cha tối bế bồng

Hạnh phúc bao năm nhìn mới tỏ

Buồn phiền mấy bận nghĩ càng thông

Sinh thành khuất bóng tìm đâu nữa?

Lặng lẽ nơi đây đóm lửa hồng

Kim Oanh Lê

Hồi Ức

Ngọt ngào kỷ niệm buổi chiều mưa
Thấp thỏm chờ ai dưới rặng dừa
Bến ấy đêm ngày còn rạo rực
Thuyền này sớm tối vẫn đong đưa
Mây mù bịn rịn choàng tay ấp
Khói nhạt nghiêng nghiêng níu gió lùa
Ngắm cảnh nao lòng trong khắc khoải
Mơ màng luyến tiếc chuyện ngày xưa

Kim Oanh Lê

Nhớ Bông Ô Môi

Ngỡ ngàng dạo bước, ngắm ô môi
Rực rỡ hồng tươi...sắc tuyệt vời
Cánh mỏng lơ thơ, nghe gió gọi
Dư âm man mác...tiếng ru hời

Chiều tàn kẽo kẹt...võng đưa nôi
Đau đáu lòng ai, dạ rối bời
Con sáo sang sông...mà vẫn đợi
Ô môi nở - rụng, mấy mùa rồi?

Nao nao buổi ấy, tiễn đưa người
Sóng trải đôi bờ...nước lặng trôi
Len lén nhìn em, lòng bối rối
Ngậm ngùi luyến tiếc...cánh hoa rơi

Chiều buồn nhuộm tím...nhánh ô môi
Sóng gió đi qua, giữa cuộc đời
Nhớ nhớ, thương thương... lòng chẳng đổi
Bao mùa quay quắt, trái tim côi...

Kim Oanh Lê

Lời Thì Thầm Của Sóng

Ta lắng lại...nghe nghìn con sóng hát
Rồi gửi buồn theo cát để sóng trôi
Biển vô hồn, bạc trắng tựa  như vôi
Ôi vụn vỡ tim côi chiều hoang phế

Sóng nhấp nhô, thì thầm câu chuyện kể
Tự xa xưa vẫn thế...mãi hôn bờ
Dù nơi đâu sóng chỉ một  ước mơ
Được ấp ủ, khạo khờ ôm cát trắng

Biển đêm về, sóng trào trong thầm lặng
Bờ nhạt nhòa, xa vắng bóng người qua
Nơi góc trời, biển gọi sao thiết tha
Sao man mác bản tình ca muôn thuở?

Ta cám cảnh, chạnh lòng nhìn sóng vỡ
Sóng xô bờ, than thở mộng phù sinh
Bờ vô tư, bờ cứ mãi đứng nhìn
Bao con sóng rập rình... mong hạnh phúc

Kim Oanh Lê

Nghe Thu

Ta đứng nhìn...nắng héo còn sót lại
Chiều muộn dần, khắc khoải bóng hoàng hôn
Mây lang thang, theo ngọn gió vô hồn
Thu thấp thỏm, bồn chồn bên khung cửa
******
Ta nghe gì...tình thu đầy chan chứa
Lối thu về, che nửa góc buồn ta
Giữa vô thường...đã lỡ bước chân qua
Sao man mác, xót xa chiều vỡ bóng?
******
Giọt thu rơi...khẽ khàng, thu lắng đọng
Chạm vào lòng, trầm bổng khúc ly tao
Tìm dấu xưa...diễm hạnh của hôm nào
Rồi vô vọng, rơi vào...vùng hư ảo
*****
Ta lững thững, bước đi trong khờ khạo
Nghe lá rơi...thầm bảo thu đã về
Và lắng lại, bởi giai điệu đê mê
Nhìn thời gian...dại tê miền dấu ái...

Kim Oanh Lê

Góc Khuất

Nắng lạc bên thềm hạt nắng rơi
Nghe đông bảng lảng níu mây trời
Đường chiều lặng lẽ như thầm đợi
Phố vắng tìm đâu bóng một người?
****
Ta vẫn hoài mong giữa chợ đời
Gót hài trĩu nặng vướng sầu vơi
Nghe lòng thổn thức vì trông đợi
Bến cũ, đò xưa mãi gọi mời
****
Ta giấu tình ta, giấu kín rồi
Sao người khuấy động trái tim côi?
Sao còn chà xát cho đau nhói?
Sao cứ vô tình bạc tựa vôi?
****
Góc khuất hồn hoang bóng rả rời
Hình hài dấu ái nhớ chơi vơi
Thiên duyên cách trở xa vời vợi
Hẹn biển, thề non lại đổi dời?
*****
Ngõ nhỏ hoàng hôn nắng ngủ vùi
Ai người tri kỷ mãi bên tôi?
Lời yêu, tiếng nhớ sao thay đổi?
Mộng vỡ không còn mộng vỡ đôi….

Kim Oanh Lê

Nhớ Đèo Ngang

Nắng trải Đèo Ngang, ánh nắng tà
Ngập ngừng gió lượn...gió  lân la
Mây chiều bảng lảng, trôi nghiêng ngã
Chấp chới đàn cò...soãi cánh qua

Đảo Yến sương mờ, bóng nguyệt sa
Non non, nước nước...mãi giao hòa
Vũng Chùa an nghỉ, nơi yên ả
Đại Tướng rạng ngời...đất  Việt ta

Liễu Hạnh miếu thờ, ẩn cỏ hoa
Bức tranh thủy mặc...trúc la đà
Bồng lai tiên cảnh, lòng khôn tả
Thưởng ngoạn vô ưu...mới gọi là

Đất khách đìu hiu...chợt
nhớ nhà
Bao mùa bươn chải, chốn phồn hoa
Mơ về QuảngTrạch...thương chi lạ
Xứ Quảng quê tôi, nghĩa đậm đà

Núi biếc mây giăng, cảnh mượt mà
Níu lòng lữ khách...ở phương xa
"Dừng chân đứng lại trời, non, nước
Một mảnh tình riêng, ta với ta"

Kim Oanh Lê

Ngày Về Phố Núi

Ngày về phố núi ngõ xanh rêu
Tản mạn mây trôi giữa nắng chiều
Ngắm cảnh nao nao lòng lữ khách
Nhìn đường khắc khoải bóng người yêu
Rì rào gió lượn thông nghiêng ngã
Bảng lảng sương giăng nước dập dìu
Kí ức còn đây ai thấu hiểu?
Lan hờn, cúc giận dáng liêu xiêu

Kim Oanh Lê